Tuesday, December 28, 2010

Video Clip: 1 Công An bị Sinh Viên Lạc Hồng xé áo vì định ngăn cản 1 SV khác đang biểu tình.



Sau khi thay Tai co doi loi voi cac sinh vien thi 1 nguoi voi chiec cong trong tay da tum co ao sinh vien va co y dinh bat sinh vien nay(clip quay ngay 28-12-2010)

Trước sức ép của sinh viên, ĐH Lạc Hồng đổi cách tính điểm

Trước phản ứng của đông đảo sinh viên trong trường, đặc biệt là làn sóng quyết liệt diễn ra vào sáng nay (28/12), trường ĐH Lạc Hồng đã đưa ra quyết định giữ nguyên cách tính điểm cũ, hủy cách tính điểm mới đã đưa ra vào ngày 14/12.

Theo đó, dù trên hay dưới 3 điểm thì điểm số tự học vẫn được giữ nguyên, không giảm xuống bằng điểm thi cuối kỳ. Trước thông tin này, đến chiều nay thì mọi sự phản kháng của sinh viên trường ĐH Lạc Hồng đã kết thúc, các bạn bày tỏ sự bằng lòng đối với quyết định trên.

Quyết định giữ cách tính điểm cũ của trường ĐH Lạc Hồng:

Video Clip: Hàng ngàn sinh viên ĐH Lạc Hồng tụ tập phản đối nhà trường

Hàng ngàn sinh viên tụ tập phản đối trường ĐH Lạc Hồng

Lãnh đạo trường ĐH Lạc Hồng giải thích nhưng SV vẫn không chấp nhận

Gần 2.000 sinh viên tụ tập phản đối trường ĐH Lạc Hồng

Sáng nay (28/12), tại trường ĐH Lạc Hồng (Biên Hòa, Đồng Nai), gần 2.000 sinh viên đã tập trung trước cổng trường để phản đối cách tính điểm mới cũng như việc đóng cửa diễn đàn của trường này.

Gần 2.000 sinh viên tụ tập phản đối trường ĐH Lạc Hồng
Sinh viên ĐH Lạc Hồng tập trung phản đối nhà trường.

Mới đây, trường ĐH Lạc Hồng, số 10, Huỳnh Văn Nghệ (Tỉnh lộ 24), phường Bửu Long, TP Biên Hòa đã ra cách tính điểm mới cho sinh viên. Theo đó, cách tính điểm trung bình cuối kỳ như sau:

- Nếu điểm tự học so với điểm thi cuối kỳ lớn hơn hoặc bằng 3 thì hạ điểm tự học xuống bằng điể thi cuối kỳ.

- Nếu điểm tự học so với điểm thi cuối kỳ nhỏ hơn 3 thì giữ nguyên hai điểm số trên.

- Trường hợp sinh viên thi lại (do điểm thi học kỳ lần 1 thấp hơn điểm tự học từ 3 điểm trở lên làm điểm tự học bị kéo xuống, dẫn đến điểm học phần không đạt yêu cầu phải thi lại) nếu điểm thi lần 2 đảm bảo yêu cầu không thấp hơn điểm tự học từ 3 điểm trở lên thì điểm tự học vẫn giữ nguyên.

Ví dụ: Thi lần 1, điểm tự học được 9, điểm cuối kỳ được 4, khi so sánh điểm chênh lệch sinh viên sẽ bị hạ điểm tự học xuống bằng 4, nhưng nếu thi lại, sinh viên được 7 điểm thì điểm tự học vẫn tính 9.

Với cách tính điểm này, rất nhiều sinh viên bất bình vì nếu điểm tự học lớn hơn hoặc bằng 3 thì sẽ bị hạ xuống ngang bằng điểm thi cuối kỳ, ảnh hưởng rất lớn đến điểm số của sinh viên.

Khi quyết định này đưa ra, nhà trường không hề thông qua một cuộc khảo sát nào trong sinh viên. Vì thế, thông tin đưa ra đã khiến nhiều sinh viên đã lên diễn đàn bày tỏ ý kiến, tuy nhiên, ngay sau đó nhà trường đã đóng cửa diễn đàn. Đến thời điểm này, diễn đàn của sinh viên trường ĐH Lạc Hồng vẫn không vào được.

Chính vì thế, sáng nay, hàng ngàn sinh viên của trường này đã tập trung để phản đối quyết định của nhà trường.

Một sinh viên của ĐH Lạc Hồng cho biết, từ 10 ngày nay, các bạn sinh viên trong trường đã quyết định cùng nhau lên tiếng, và từ đêm qua, tất cả đã sẵn sàng tập trung để bày tỏ chính kiến đối với nhà trường. “Chúng em quyết định tập hợp thật đông, nhưng không tràn ra đường để đảm bảo an toàn giao thông và trật tự” – sinh viên này cho biết.

Gần 2.000 sinh viên tụ tập phản đối trường ĐH Lạc Hồng
Phản đối cách tính điểm mới.
Gần 2.000 sinh viên tụ tập phản đối trường ĐH Lạc Hồng
Sự bất bình của sinh viên.

Thủy Nguyên

Theo Bưu Điện Việt Nam





Monday, December 6, 2010

Yêu thương ơi, đừng khóc nhé!

Hình như có ai đó đã từng nói, nỗi nhớ là điều tất yếu hiển nhiên trong tình yêu. Anh thì chưa bao giờ công nhận điều đó, bởi lẽ đơn giản vì… anh chưa từng yêu-một-người-thực-sự.

Ngày ảm đạm và xám ngắt…

“Oạch!!!”

Con bé lăn kềnh ra giữa sân trường đầy lá vàng rơi. Có cơn gió lướt qua kéo theo đám lá phượng li ti phủ lên đầu tóc nó, cả bụi nữa chứ. Thế là con bé khóc. Khóc tức tưởi như chưa bao giờ được khóc, vẫn ngồi đấy mà chưa kịp dậy, mặc cho đám giáo trình ngổn ngang vênh cái mặt lên mà trêu tức nó, mặc cho vài ánh nhìn thiếu thiện cảm và cả những tiếng cười khúc khích, con bé vẫn khóc, chẳng buồn lau đi nước mắt tèm lem trên mặt. Bỗng nhiên nó giật mình, cái giọng nói ấy như có ma lực mạnh mẽ làm nó quên cả việc… thút thít, làm nó ngẩn người, và, làm nó muốn bật dậy.

“Em không sao chứ?”

“....”

“Ô, Marketing K52 à? Tân sinh viên đúng không nào?”

“...”

Con bé đơ người, chết lịm trong cái giọng nói trầm trầm, ấm ấm ấy. Quả thật, nếu phải lựa chọn giữa việc ngồi khóc tiếp và ngắm nhìn một khuôn mặt lạ đẹp như tượng tạc trước mặt thì hẳn nhiên nó sẽ chọn việc ngắm nhìn. Nhưng, sự thật là…

“Dậy nhé! Hình như chân em bị đau nhỉ?”

Anh ấy chìa tay ra nắm lấy tay và kéo nó đứng dậy, cả tập giáo trình ương bướng nữa chứ, tất tần tật được anh nhặt lên giúp. Nó vẫn đứng như trời trồng, đôi mắt còn đẫm nước mở to nhìn anh. Nó nhớ là nó phải giữ bình tĩnh mất vài giây để có thể ú ớ cái câu gì gì đó kèm theo một khuôn mặt rất ngố, đại loại như: “Cảm ơn anh ạ! Hic!”

Những tia nắng đầu đông mang chút hơi ấm len lỏi vào góc phòng, con bé đã thôi không còn thút thít nữa, ánh mắt nhìn chăm chú vào khung ảnh trái tim treo trên tường. Trong ảnh là anh và nó giữa màu vàng bao la của hoa cải, là màu xanh của sắc trời ngày cuối thu cao vời vợi, là ấm áp và hạnh phúc lan tỏa ra từ nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt mỗi người…

Con bé lại thấy mắt mình ươn ướt, dường như nó có cảm giác gì đó nhói ở lồng ngực, dường như một bàn tay vô hình bóp chặt lấy trái tim mà nó thì lại bất lực để ngăn cản những nỗi đau đang vây chiếm lấy mình. Ngày ấy là một ngày không có nắng, ngày ấy chỉ có gió và cơn mưa lá bay trong sắc chiều buồn ảm đạm- ngày ấy, nó gặp anh.

Đi xa là nhớ phải không em?

Hình như có ai đó đã từng nói, nỗi nhớ là điều tất yếu hiển nhiên trong tình yêu. Anh thì chưa bao giờ công nhận điều đó, bởi lẽ đơn giản vì… anh chưa từng yêu-một-người-thực-sự. Ấy thế mà, từ khi quen em, biết em và yêu em thì anh ngộ ra được cái chân lý đó.

Chuỗi ngày công tác ở một nơi xa xôi bắt đầu với anh bằng ánh mắt nhìn mệt mỏi. Anh đã cố kìm lòng để lau đi dòng nước mắt lăn trên má em, nhưng dù sao thì anh vẫn nhận ra rằng tim mình đang thổn thức. Ừ, anh biết là em lo cho anh chứ, lo nhiều lắm đúng không? Nhưng dẫu có thế nào thì anh cũng không thể yên tâm khi nhìn thấy em khóc nhiều đến vậy.

Trên công trường một ngày mưa, anh đứng trú mà lắng nghe đồng nghiệp trò chuyện. Trong những câu chuyện thường ngày của đám kỹ sư ngoài xi măng cốt thép, bản vẽ thiết kế thì còn gì nữa đâu nhỉ? Nhưng hôm nay, mọi người có vẻ rôm rả nói về một cặp đôi nào đó. Ừ, anh không cố ý đâu nhưng cũng muốn lắng nghe. Lắng nghe về một chuyện tình đẹp, lắng nghe về những tình yêu được ươm mầm nơi miền đất đầy nắng và gió này.

Họ kể về một cô gái chờ đợi chàng trai mà mình yêu trong vô vọng. Chỉ vì cô ấy không nhìn thấy ánh sáng sau một tai nạn mà người yêu bỏ cô ra đi. Cô ấy khóc nhiều, đau đớn và tủi thân. Trong khi mọi người đều khuyên cô nên quên người con trai ấy vì sợ rằng nỗi đau mà cô nhận được ngày càng lan rộng ra, mà cô thì quá yếu đuối để có thể đón nhận. Nhưng, cô gái không chịu nghe lời, cô vẫn chờ, vẫn đợi và vẫn tự thắp cho mình lòng tin để yêu và hy vọng được yêu. Đến một ngày, đôi mắt cô nhìn thấy ánh sáng. Đó cũng là ngày mà chàng trai trở về bên cô. Ai đó nói rằng cô may mắn và thật hạnh phúc vì chàng trai đó quả là người tốt bụng. Không phải anh ấy bỏ đi vì sợ cô trở thành gánh nặng cho mình, mà anh đi để tìm cách cứu chữa cho cô. Và, ngày họ nhìn thấy nhau trong niềm vui vỡ òa. Để rồi, câu chuyện của họ dường như trở thành một câu chuyện cổ tích giữa đời thường mà bao người biết đến.

Hẳn là em sẽ reo vui lên vì thích thú khi được nghe anh kể lại câu chuyện cổ tích có thật này nhỉ? Anh sẽ được nhìn thấy ánh mắt em hấp háy vui, khuôn mặt tươi tắn và nụ cười khoe ra cái lúm đồng tiền tròn xoe. Bất giác, anh thấy tim mình nhói lên một cảm xúc khó diễn tả thành lời. Những giọt mưa chẳng biết vô tình hay cố ý mà cứ ùa vào anh lạnh buốt. Có lẽ, cộng gồm vào nỗi cô đơn trống trải anh đang phải trải qua lúc này với nỗi nhớ em thì đủ để tim anh thấy tê cóng. Chẹp, anh nghĩ là anh sẽ bị cảm lạnh mất. Ừ, cảm lạnh vì cam tội nhớ em. Nhớ cái người lúc nào cũng nhõng nhẽo, vòi vĩnh và có thể bật lên cười khanh khách chỉ vì điều gì đó ngộ nghĩnh vô tình bắt gặp được.

Hẳn giờ này em đã ngủ rồi nhỉ? Dù sao cũng quá khuya để anh kịp nhắn đi một tin chúc ngủ ngon. Ở cái đất đầy nắng và gió này bất chợt có mưa em ạ. Giống hệt như cái kiểu em đang vui vẻ bên anh thì ngoắt một cái quay ra làm mặt giận ấy, Ừ, rất giống! Thế mới nói, anh không thể ứng phó kịp thời được. Và cũng ngoắt một cái, nỗi nhớ em ùa về trong những câu chuyện, trong màn mưa giăng trắng xóa. Bất giác anh nhận ra rằng, mình đã có thói quen nhớ về một người nào đó - người mà luôn hiện hữu nơi ngực trái. Cũng bất giác mà anh bật lên câu hỏi: Đi xa là nhớ phải không em?”



Ban công tầng 2, nhà đối diện…

Những cơn gió đông tràn về làm tim nó khô khốc. Nó xoa xoa đôi bàn tay vào nhau để ấm hơn lên, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn sang ngôi nhà đối diện. Trên ban công tầng hai vắng ánh đèn, chỉ là những tấm rèm màu xanh nhạt đung đưa theo gió. Chiếc phong linh nhỏ xinh màu tím cũng hòa vào giai điệu tươi vui nhí nhảnh nào đó mà kêu lên “Leng keng…leng keng”. Phải rồi, ngôi nhà ấy giờ vắng chủ mà, anh đi để mặc cho mấy chậu cây khát nước, để mặc cho gió làm huyên náo không gian, và để mặc nó với những cảm xúc giận hờn vu vơ…

Anh không cho nó biết lịch đi công tác. Chỉ cho đến khi trước ngày đi 1 ngày, anh cười cười, cúi xuống, xoa đầu nó và nói rất nhỏ.

“Anh đi công tác nhé! Một tháng em ạ!”

“…”

“Ở nhà ngoan nhé! Về anh mua quà cho”

“Ơ… nhưng … anh đi đâu? Bao giờ thì đi?”

“Một nơi xa, có nắng và gió. Mai anh đi”

Thế là xong. Nó giận. Nó ghét. Nó đánh thình thịch vào người anh. Đánh anh mà nó thấy đau, đau đến chảy nước mắt ra đấy chứ. Đùng một phát thông báo là sẽ đi công tác, lại còn là công tác dài ngày ở một nơi xa xôi nào đó nữa. Ôi, tự nhiên nó thấy ấm ức, thấy tức tức và thấy tủi thân. Cứ như thể nó chẳng là gì quan trọng với anh cả, cứ như nó là đứa chuyên phá hoẵng chuyện của anh nên anh phải giấu kín tất cả…

Ngày anh đi, nó chẳng buồn chúc anh bình an, chẳng buồn dặn mua quà, cũng không buồn nghe điện thoại, nhắn tin gì cả. Nó để mặc anh và tự thu mình với đống cảm xúc linh tinh rối beng trong đầu. Anh có nhớ, sắp tới sẽ là ngày tròn 1 năm yêu nhau của anh và nó? Anh có nhớ không khi cứ mải bộn bề với công việc?

Và, ngày ấy cũng đến. Theo như kế hoạch thì nó sẽ rủ anh đi xem phim, sau đó sẽ đi dạo phố khi mà khắp nơi đã lên đèn. Bla … Bla… Rất rất nhiều thứ mà nó muốn làm cùng anh. Ấy vậy mà… Con bé ngồi ngẩn ngơ bên khung cửa sổ, mở toang cánh cửa ra để đón những tia nắng vào phòng. Mặc cho nắng tô hồng đôi gò má ấm áp, mặc cho gió vuốt ve làn tóc mềm, nó nhìn sang tầng 2 ngôi nhà đối diện, vẫn rèm xanh đủng đỉnh múa trong gió nhẹ, vẫn phong linh reo vui hí hửng, vẫn tối đen lạnh lẽo chẳng bóng người… Thế là nó khóc, ngồi khóc tu tu một cách rất tự nhiên. Chiếc điện thoại bỗng rung trong túi áo khoác. Với tay tắt chuông điện thoại, nó chẳng thiết nghe ngóng gì cả, cũng không cần biết ai gọi đến, nó muốn ngồi khóc cho đã đời.

Yêu thương ơi, đừng khóc nhé!

Ban công tầng 2, nhà đối diện bỗng bật sáng. Ánh đèn neon xanh dìu dịu thắp lên trong mắt con bé sự ngạc nhiên. Bỗng, nó thấy bối rối. Anh mở toang cánh cửa, bước ra nhìn nó đang thút thít. Anh đưa tấm bảng trắng ra, trên đó có nét chữ nghiêng nghiêng, màu xanh nhạt:

“Yêu thương ơi, đừng khóc nhé!”

Con bé phì cười, khoe cái lúm đồng tiền tròn xoe. Tự nhiên nó thấy nhịp tim nhảy nhót đến lạ lùng, bàn tay bụng về lau đi dòng nước mắt.

Có tia nắng nào tinh nghịch cố tình đi qua, dừng chân lại, nhìn vào và giễu cợt bộ dạng khôi hài của nó. Nó mặc kệ, mỉm môi cười, nháy mắt và thì thầm rất khẽ: “Yêu thương nín rồi, không khóc nhè nữa đâu!”. Gió khẽ khàng lướt lên bờ môi mềm, dường như gió chuyển lời thì thầm đến anh. Thế là, trong nắng, anh nhìn thấy nụ cười của nó xinh xắn hơn bao giờ hết.

Học sinh đánh nhau trong lớp.pó hand!!!


Tội ác diệt chủng Pôn pốt - Yêng Xary

1159 là số xương cốt của những người dân Việt Nam vô tội đã bị giết hại dã man thời Pôn Pốt đang được bảo quản tại khu nhà mồ xã Ba Chúc, huyện Tri Tôn, Tỉnh An Giang.

Rùng mình thăm Nhà mồ nạn nhân Pôn Pốt

Nhà mồ lưu giữ 1159 hài cốt nạn nhân xã Ba Chúc thời Pôn Pốt

Cách thị trấn Châu Đốc hơn 40 km về phía Tây Nam, chúng tôi đến thăm Nhà mồ Ba Chúc vào một ngày đầu tháng 9 chợt nắng, chợt mưa. Không khí nơi đây trầm lặng bao chùm lên những chứng tích đau thương còn lại thời kỳ diệt chủng Pôn Pốt.

Theo sử sách ghi chép lại, không khí hoà bình nơi đây chưa được bao lâu thì lại phải đương đầu với cuộc chiến tranh diệt chủng do Pôn Pốt gây ra. Sau 11 ngày đêm bị chiếm đóng (18/4 - 30/4/1978) xã Ba Chúc bị dìm trong biển máu. Hàng loạt cảnh tượng giết người như thời trung cổ: bắn người tập thể, dùng dao búa đập đầu, cắt cổ, trẻ em thì xé hai hoặc nắm hai chân đập đầu vào gốc cây…

Rùng mình thăm Nhà mồ nạn nhân Pôn Pốt

Hàng nghìn người dân bị giết hạ dã man

Khu nhà mồ tĩnh lặng được xây dựng vào năm 1979, có hình lục giác, mỗi góc là một trụ cột đỡ mái nóc nhà bằng hình tượng bàn tay cầm chuôi kiếm đẫm máu. Chính giữa là khung hộp kiếng 8 cạnh bằng nhau, chứa đựng 1159 xương cốt.

Được biết, để kéo dài tuổi thọ những bộ xương này, ngành chuyên môn phải dùng sáp nấu sôi áo bên ngoài xương tránh oxy hoá, dùng vật chống ẩm. Tuy nhiên, số hài cốt nói trên có hiện tượng ngả màu và mục ở phần xương sụn và xương trẻ em nên năm 1989 Sở Văn hoá và Bảo tàng An Giang đã tiến hành lấu số hài cốt này ra làm vệ sinh, lau chùi, ngâm tẩm hoá chất rồi phơi khô.

Theo lời của Bảo vệ nơi đây thì ngày càng có nhiều du khách tới tham quan, nhất là vào 16/3 hàng năm nhiều du khách thập phương tới dự giỗ tưởng niệm người đã chết có tên Ngày giỗ hội căm thù.

Một số hình ảnh tại khu Nhà mồ Ba Chúc:

Rùng mình thăm Nhà mồ nạn nhân Pôn Pốt
Rùng mình thăm Nhà mồ nạn nhân Pôn Pốt
Rùng mình thăm Nhà mồ nạn nhân Pôn Pốt
Rùng mình thăm Nhà mồ nạn nhân Pôn Pốt

Xương cốt của các nạn nhân được phân chia theo độ tuổi

Rùng mình thăm Nhà mồ nạn nhân Pôn Pốt
Rùng mình thăm Nhà mồ nạn nhân Pôn Pốt
Rùng mình thăm Nhà mồ nạn nhân Pôn Pốt
Rùng mình thăm Nhà mồ nạn nhân Pôn Pốt
Rùng mình thăm Nhà mồ nạn nhân Pôn Pốt
Rùng mình thăm Nhà mồ nạn nhân Pôn Pốt

Vết tích còn để lại trong chùa Tam Bửu và Phi Lai

Rùng mình thăm Nhà mồ nạn nhân Pôn Pốt
Rùng mình thăm Nhà mồ nạn nhân Pôn Pốt
Rùng mình thăm Nhà mồ nạn nhân Pôn Pốt
Rùng mình thăm Nhà mồ nạn nhân Pôn Pốt
Rùng mình thăm Nhà mồ nạn nhân Pôn Pốt

Vật vô tri trở thành dụng cụ giết người dã man của Pôn Pốt

Rùng mình thăm Nhà mồ nạn nhân Pôn Pốt
Rùng mình thăm Nhà mồ nạn nhân Pôn Pốt
Rùng mình thăm Nhà mồ nạn nhân Pôn Pốt

Ba nạn nhân may mắn sống sót là bà Hà Thị Nga, chị Nguyễn Thị Ngọc Sương và ông Nguyễn Văn Kỉnh

Rùng mình thăm Nhà mồ nạn nhân Pôn Pốt
Rùng mình thăm Nhà mồ nạn nhân Pôn Pốt
Rùng mình thăm Nhà mồ nạn nhân Pôn Pốt

Không ai không rùng mình khi đến thăm Nhà mồ Ba Chúc

TÀO NGA

Theo Bưu điện Việt Nam

Những bức ảnh thảm họa ấn tượng nhất 2010

Vụ động đất khiến hàng nghìn người chết ở Haiti, thảm họa dầu tràn trên vịnh Mexico hay hai vụ đánh bom trong ga tàu điện ngầm ở Moscow được tái hiện đầy ám ảnh và ấn tượng trong những bức ảnh dưới đây.

Những bức ảnh thảm họa ấn tượng nhất 2010

Nhân viên cứu hỏa đang cố gắng dập tắt đám cháy tại tòa nhà 28 tầng ở Thượng Hải ngày 15/11.

Những bức ảnh thảm họa ấn tượng nhất 2010

Một phụ nữ đặt bàn tay lên bức tường rạn nứt khi cô chờ đợi phân phát thức ăn ở Port-au-Prince, Haiti ngày 27/1. Trước đó, một trận động đất mạnh 7 độ richter đã làm rung chuyển đất nước này khiến hàng nghìn người thiệt mạng.

Những bức ảnh thảm họa ấn tượng nhất 2010

Một phụ nữ khóc ở ga tàu điện ngầm Park Kultury, Moscow ngày 30/3 sau hai vụ đánh bom khiến 39 người thiệt mạng.

Những bức ảnh thảm họa ấn tượng nhất 2010

Một người đàn ông Palestin đau khổ khi một nhà thờ Hồi giáo bị phá hủy bởi vụ cháy ở ngôi làng Libban al-Sharqia ở Bờ Tây ngày 4/5.

Những bức ảnh thảm họa ấn tượng nhất 2010

Dầu tràn trên biển ở Vịnh Mexico sau vụ tràn dầu Deepwater Horizon diễn ra ngày 20/4.

Những bức ảnh thảm họa ấn tượng nhất 2010

Cậu bé Hà Lan, Ruben Van Assouw (10 tuổi) đang nằm trong bệnh viện. Đây là người duy nhất sống sót sau tai nạn máy bay tại Libya ngày 12/5, khiến 103 người thiệt mạng.

Những bức ảnh thảm họa ấn tượng nhất 2010

Những người dân Bangladesh đang ngồi trước một ngôi nhà tạm bợ sau vụ tai nạn sập nhà 4 tầng ở Dhaka ngày 2/6.

Những bức ảnh thảm họa ấn tượng nhất 2010

Các cột khói bốc lên ngoài khơi Louisiana ở Vịnh Mexico ngày 13/6 sau sự cố nổ dàn khoan ngày 20/4 khiến 11 công nhân thiệt mạng.

Những bức ảnh thảm họa ấn tượng nhất 2010

Người dân đang cầu mưa để ngăn chặn cháy rừng tại ngôi làng Kriusha, ở vùng Ryazan (Đông Nam nước Nga) ngày 7/8.

Những bức ảnh thảm họa ấn tượng nhất 2010

Một người phụ nữ than khóc vì những người thân bị mất tích trong vụ lở đất ở quận Zhouqu của tỉnh Cam Túc (Trung Quốc) ngày 10/8.

Những bức ảnh thảm họa ấn tượng nhất 2010

Lực lượng cứu hộ đang cố giải cứu một phụ nữ tại con sông Ghaghar bị ngập lụt sau một trận mưa lớn ở Punchkula, bang Haryana (phía bắc Ấn Độ) ngày 8/9.

Những bức ảnh thảm họa ấn tượng nhất 2010

Một bé gái Afghanistan đứng cùng mẹ để nhận thực phẩm ở ngoại ô thủ đô Kabul ngày 14/9.

Những bức ảnh thảm họa ấn tượng nhất 2010

Các nạn nhân của trận lũ lụt đang giơ tay nhận thực phẩm cứu trợ ở làng Karamdad Qureshi, tỉnh Punjab (Pakistan) ngày 21/8.

Những bức ảnh thảm họa ấn tượng nhất 2010

Một cô bé đang vác ống nhựa ở khu ổ chuột Barrio del Carmen gần San Jose (Costa Rica) ngày 10/11 để chạy trốn lũ lụt.

BÌNH AN

Theo Chinadaily/Bưu Điện Việt Nam